CHO ANH NHÉ MƯỢN EM TỪ QUÁ KHỨ
CHO ANH NHÉ MƯỢN EM TỪ QUÁ KHỨ
(Hồng Thanh Quang)
Cho anh nhé, mượn em từ quá khứ,
Để một chiều tin vào sự hồn nhiên,
Khi tất cả những gì trong trẻo nhất
Bị người đời nguyền rủa đồ điên…
Ừ đành thế vì ta không che giấu
Nụ hôn ta ở giữa quảng trường đời.
Cho anh nhé, mượn em từ quá khứ,
Hôn lễ như một sự tái sinh lời…
Và ta đã bắt đầu từ khốn khó,
Từ đau thương không giống sự quanh mình.
Cho anh nhé, mượn em từ quá khứ,
Em mới là tri kỷ hiền linh!
Anh xin lỗi vì anh nhầu nhã ý,
Vì đa mang ngay cả những đau tình.
Nhưng vĩnh viễn anh yêu và xa xót,
Em như là bảo trọng của cùng minh…